GIỌT LỆ VÀNG

Brossard, Québec, 08-2024



Mưa mùa thu, nhắc chuyện người năm cũ
gió đâu về, xào xạc tiếng thương xa
những chiếc lá chớm vàng đà vội rụng
nằm lơ thơ trên lối vắng thưa người.

Ta lang thang tìm về nơi bến cũ
nhớ người xưa trong gió sớm lạnh lùng
từng lớp sóng dập dìu đưa nỗi nhớ
vỗ lòng ta nghiêng ngã giữa sự đời.

Nơi đất lạ, mưa mù trăng tháng bảy
cánh hoa rơi, rụng xuống, dạt theo dòng
kẻ lữ khách theo hoa tìm trăng cũ
thấy đá buồn, nằm đợi đến rêu phong.

Dưới tán cây, chiếc bóng, lặng nguyệt tà
ta nghe gió rủ lòng về phương cũ
mảnh sân con, lan can nằm đợi bóng,
của trăng xưa lấp lánh đẹp một thời.

Nhớ ánh trăng, in dáng huyền gầy guộc
khi chợ chiều, khi tất tả mưa khuya
rồi đêm thu, trời bỗng nhiên trở lạnh
lưng người đau hết gánh nổi đoạn trường.

Đó mùa thu, ta xa người chinh viễn
cũng mùa thu, ta miên viễn biệt người
ôi gió thu, đã hờn, bao nhiêu bận
mà lòng ta ân hận đến bây giờ.

Từ dạo ấy, dù lang thang khắp nẻo
gió phương nao cũng tưởng gió thu nào,
nồng hương cũ, ủ ấm thời thơ dại
chưa biết thương, nên nuối tiếc tận bây giờ.

Đã mươi năm chút tình còn le lói
như đèn khuya leo lắt dưới nguyệt tà
nhưng lòng ta vẫn thương người năm cũ
nên nhìn trăng, cứ ngỡ, giọt lệ vàng.

Montréal, mùa trăng tháng Bảy, Vu lan năm Nhâm Thìn ( 8-2024 )

Bài đăng phổ biến